Bạn thân bây giờ có thể mỗi đứa một phương trời nhưng hễ có vui, có buồn, người đầu tiên bạn nghĩ đến là nó-luôn sẵn sàng lắng nghe dù chỉ là nghe bạn khóc. Đứa bạn gọi 2 chữ “bạn thân” vậy đấy chính là bạn thân!
Tôi không phải là một người quá hòa đồng vì bên ngoài có vẻ hơi lạnh nhưng khi đã tiếp xúc rồi thì sẽ thấy tôi dễ chơi, ai chơi với tôi theo cách thế nào thì tôi chơi lại như thế, vì vậy tôi có nhiều bạn và nhiều loại bạn.
Bạn thân thời nào thì cũng phải “hay buôn chuyện”, dù có hay không gặp nhau trực tiếp nhưng vẫn cần phải update thông tin của nhau thường xuyên để đến khi có biến cố gì tâm sự với nhau còn đỡ ngại. Chứ thân kiểu trong tâm trí, đã từng là rất rất thân, giờ có chuyện, găp lại nhau, chả biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Bạn thân cấp 1: chơi vô tư, thân là thân thôi
Cấp 1, tôi có một nhóm bạn 5 đứa con gái hay được nhà trường cử đi hát hò nhảy múa văn nghệ với nhau, thế là thân. Trong nhóm, có 2 đứa xinh nhất thì chúng nó lại ghét nhau. 1 đứa ghét không lý do, chỉ biết là ghét, đứa còn lại thì hiền khô, bị bạn ghét chỉ biết khóc lóc kể lể với những đứa còn lại. Tôi thì chơi hòa đồng với cả đứa ghét, đứa bị ghét, và 2 đứa còn lại. Tính tôi lại ghét sự bất công nên thường hay bàn với 2 đứa còn lại cách trị con bạn đanh đá kia, để nó không bắt nạt cái đứa tội nghiệp còn lại, để 5 đứa có thể chơi vui vẻ với nhau. Đến mức, cứ tan học về, tôi và 1 đứa gần nhà lại đứng đầu ngã 3 – nơi mà mỗi đứa sẽ rẽ 1 hướng để về nhà, chúng tôi đứng ủ mưu tính kế từ ngày này qua ngày khác, mỗi ngày khoảng 30 phút, mẹ gọi không về. Mọi người làng trên xóm dưới đều nói chúng tôi lén lút thậm thụt như buôn bạc giả. Hồi đó thật vui. Đấy là bạn thân nhất cấp 1.
Bạn thân cấp 2: thân kiểu học hành, thân kiểu trốn học đi chơi
Lên cấp 2, học được 2 năm thì bị chia lớp. 2 năm đầu ngoan ngoãn học giỏi, tôi chỉ chơi với mấy đứa cùng làm cán bộ lớp như mình. Nói chuyện với nhau cũng toàn chuyện học hành, không có gì hơn. 2 năm sau thì tôi bị chuyển lớp. Mới đầu vào lớp không quen ai nên tôi hay bị trêu trọc, tôi kệ, ai trêu kệ bay tôi coi như mắt không thấy tai không nghe. Một con bé có vẻ như có tiếng nói nhất lớp vì thấy bọn con trai đều gọi nó là “chị”, nó đứng ra bênh tôi, bảo kê cho tôi. Giây phút ấy tôi kết chọn nó là con bạn thân, thân nhất trên đời. Nhóm 5 đứa bạn thân cấp 1, đứa thì chuyển trường, chuyển nhà chả thể nào liên lạc, có đứa học cùng trường thì thỉnh thoảng cũng chỉ gặp nhau giờ ra chơi rồi có bạn mới, lại dẫn dần nhau ra. Rồi cũng nhanh chóng tôi quên những người bạn cũ để hoà nhập vào một tập thể lớp mới. Chúng tôi lập nhóm 8 đứa thân nhất quả đất. Cùng nhau đi học, đi ăn, nhảy múa hát hò, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, tụ tập quán internet chơi Gunbound ( hồi đấy khoảng năm 2003-2004 rì đó, cái hồi internet mới lần đầu thâm nhập vào giới trẻ Việt Nam ). Hồi đấy thân tưởng chết. Cái cảm giác 8 đứa khoác vai nhau dàn hàng ngang đi dưới mưa nghêu ngao hát blah blah, tôi đã nghĩ chúng nó sẽ mãi là anh em sinh tử với mình, cả đời này sẽ chẳng bao giờ tôi tìm được những người bạn thế. Cả lũ nói dám đánh đổi tất cả để thời gian mãi ngừng trôi cho chúng tôi học mãi cấp 2 chẳng lên cấp 3 làm rì. Buồn cười thật:)) Lúc đấy nghĩ bạn thân chỉ cần chơi với nhau vui như thế, thế là “thân”.
Bạn thân cấp 3: lớn lên một tí, lắm chuyện. thân kiểu suốt ngày buôn chuyện
Lên cấp 3, thời gian đầu chúng tôi vẫn cố định 1 tuần nhóm tụ tập 1 lần, vẫn rủ nhau ra cái quán net quen thuộc mà hồi cấp 2 vẫn hay trốn tiết cư ngụ ở đó. Rồi sinh nhật mỗi đứa, sinh nhật nhóm đều đông đủ cả. Lúc ấy nghĩ, mọi người cứ hay nói bạn thân nhất sẽ là bạn cấp 3 còn mình thấy cấp 2 mãi mãi là thân của thân, đời này, kiếm đâu ra được những đứa bạn như thế. Phải trân trọng, mãi mãi trân trọng.
Bước vào lớp mới cấp 3, tôi nhìn thoáng 1 lượt để chọn 1 chỗ ngồi cho mình và kết luận: ở lớp này mình sẽ chẳng chơi với ai, chỉ chơi với THTQTTBA thôi (nhóm tôi có cái tên khá đặc biệt: Tú Hạnh Tú Quân Tú Tú Bà). Thời gian đầu học hè vẫn cứ vui vui lắm, nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu. Vào năm học, mỗi đứa một trường, mỗi trường học một ca, rồi học thêm, rồi bạn gái,bạn trai, dần dần, 1 tháng gặp 1 lần, 2 tháng 1 lần, rồi thì ngày sinh nhật nhóm cũng chẳng thể đông đủ, rồi thì dần dần cũng qua 3 năm cấp 3, cái nhóm anh em sinh tử tan đàn sẻ nghé.
Hồi chúng tôi học sinh còn nghèo lắm, làm gì có đứa nào có điện thoại đâu, facebook thì chưa ra đời. Hồi đó muốn liên lạc với nhau phải nhắn yahoo, hẹn hò qua yahoo, phải đợt đứa nào bận đợi khi có thời gian onl yahoo thì cũng qua đến mấy cái đợt hẹn. Rồi đứa nào cũng có những nhóm bạn mới, những đứa bạn thân mới, đem lại những cảm giác mới.
Thân kiểu cấp 3 nó khác hơn một chút. Tôi cũng có một nhóm bạn thân mới toàn mấy con vịt giời suốt ngày buôn chuyện trong đó có một con bạn thân, ngày ngày sáng qua gọi nhau đi học, giờ nghỉ 5p đi wc cũng phải đi cùng nhau, tan học lại cùng nhau lang thang ăn quà vặt, chưa có điện thoại nên suốt ngày viết thư nữa chứ. Chỉ hơi xao xuyến, cảm nắng chàng nào thôi thì không cần nói nó cũng biết liền. Nhiều khi mình còn chẳng hiểu nổi mình đang nghĩ gì, đang làm gì, ấy vậy mà nó hiểu. Cảm thấy ở đời lại có người còn hiểu mình hơn chính bản thân mình ý. Lúc đấy mới chắc nịch câu: đúng là bạn cấp 3 mới là bạn thân nhất.
Bạn thân Đại học
Rồi lên đại học cũng thế. Cũng nhóm bạn thân đại học, những mối quan hệ mới, những người bạn mới. Tuy nhiên, môi trường đại học phức tạp hơn vì có nhiều bạn từ nhiều vùng miền khách nhau tụ hợp lại một lớp chứ không đơn thuần cùng một địa phương như trước nữa.
Mỗi nơi một cách sống khác nhau nên tư tưởng, cách suy nghĩ cũng có chút khác nhau, cảm giác khó tìm được bạn thân hơn giống hồi cấp 2, cấp 3. Còn những người bạn cấp 3, nhờ có công nghệ thông tin ngày càng phát triển, đã có điều kiện hơn, đã có điện thoại, có thời gian đi chơi nhiều hơn vì chỉ phải học nửa ngày, không phải học thêm học nếm đến tối như hồi cấp 3 nữa vẫn giữ được liên lạc, vẫn tụ tập với nhau.
Còn bạn cấp 1, cấp 2 khoảng cách thời gian nó xa quá rồi, có tìm thấy nhau rồi nhưng khoảng cách vẫn là khoảng cách, có quá nhiều chuyện để có thể tâm sự lại với nhau, và bởi qua bao nhiêu năm sau trong lòng mỗi người cũng đã có những người bạn thực sự được gọi 2 chữ ” bạn thân “.
Bạn thân xã hội
Ra trường, nào bạn cơ quan, bạn của bạn, bạn xã hội này xã hội kia, bạn thực, bạn ảo, bạn hội này, hội họ, có nhóm bạn chỉ chuyên bar sàn, có nhóm bạn chỉ chuyên trà chanh chém gió…chúng ta có nhiều bạn từ nhiều mối quan hệ khác nhau và mỗi một môi trường lại có một người hoặc một nhóm người được gọi là “thân” nhưng càng ngày hai chữ “bạn thân” càng khó có thể gắn kết với một ai đó ta cảm thấy phù hợp. Vì sao ư?
Vì càng lớn, chúng ta càng có thêm nhiều mối bận tâm hơn là cái thời còn đi học chỉ suốt ngày bạn trai nọ, bạn gái kia, ăn gì? mua gì? chơi gì? và thêm mấy chuyện cãi nhau với bố mẹ nữa. Ra xã hội, đi làm, ngoài những việc cũ ra thì còn 1 núi nào chuyện công việc, đồng nghiệp, tương lai, chuyện cơm áo gạo tiền..v..v…nhiều khi thấy 1 ngày 24 tiếng là chả đủ để làm việc huống chi lấy đâu ra thời gian gặp gỡ bạn bè. Cũng có, nhưng không phải là 1 tuần 7 ngày gặp nhau 5,6 ngày như trước nữa.
Bạn có thất tình, có chán đời chúng nó cũng không thể ở bên 23/24h, không thể cùng bạn tâm sự đêm khuya nữa đâu. Rồi tính cách con người cũng thay đổi theo môi trường nữa. Nhiều đứa bạn gọi là “thân” mà giờ thấy sao nói chuyện khó quá. bất đồng quan điểm. thấy chúng nó thay đổi hay vì ngày trước cuộc sống vô tư đơn giản hơn quanh đi quẩn lại chỉ ba chuyện ăn gì, mặc gì…con người ta đặt trong khó khăn mới bộc lộ bản chất. Thế nên, rốt cuộc vẫn là tự mình thân với chính mình.
Sau có người yêu, lại nghĩ người yêu mới là bạn thân nhất. Gặp nhau hàng ngày, không gặp thì cũng gọi điện buôn suốt, biết hết mối quan hệ của nhau, chuyện gì cũng kể cũng tâm sự. Thế rồi chẳng may tình yêu không đẹp, tình mất, bạn thân cũng mất.
Chia tay người yêu, chán nản, kêu gào với bạn bè. Chúng nó nghe nhiều cũng chán, cũng còn người yêu, công việc riêng, không thể suốt ngày đi với mình được. Có những hội bạn khác thì không có tâm trạng để gặp. Nhiều bạn nhưng có hôm lại chẳng có đứa nào bên cạnh. Lúc đấy mới nghĩ, ai là thân nhất với mình?
Ngày xưa nghĩ bạn thân là tuần 7 ngày gặp nhau 6 ngày, 1 ngày 24 tiếng trừ những lúc ngủ nghỉ vệ sinh cá nhân thì cứ phải dính đến nhau như sam, đi ăn, đi học, cả hẹn hò người yêu cũng phải có bạn đi cùng, chuyện gì bí mật có 10 chi tiết cấm được kể thiếu đến 9,5:)) bây giờ suy nghĩ khác rồi, bạn thân không có nghĩa là phải chuyện gì cũng kể, chuyện gì cũng biết, có chuyện phù hợp kể với người này, có chuyện chỉ nên kể với 1 người khác hiểu chuyện hơn. Không nhất thiết phải alo lúc nào là có ngay lúc đó, ngày ngày gặp gỡ tám chuyện, shopping và phải hiểu mình hơn chính bản thân mình.
Bạn thân bây giờ có thể mỗi đứa một phương trời nhưng hễ có vui, có buồn, người đầu tiên bạn nghĩ đến là nó-luôn sẵn sàng lắng nghe dù chỉ là nghe bạn khóc. Đứa bạn gọi 2 chữ “bạn thân” vậy đấy chính là bạn thân!
Theo Guu