Làm người có thể rộng rãi, nhưng cần gặp được người biết báo ân; có thể lương thiện, nhưng cần phải gặp người thông tình đạt lý. Những lời nói sau đây, tuy chua chát, nhưng lại chính là mặt trái trong nhân tính con người.
Phật khuyên mọi người sống chân chánh, hiền lương để hưởng hạnh phúc đời này và an lạc đời sau. Suốt cuộc đời mình, Phật đi hết làng này đến làng khác, hết thị trấn này đến thị trấn khác, hết quốc độ này đến quốc độ khác để khuyên mọi người bỏ ác làm lành, sống tiết độ, chân thực, không gian dối, sống từ tâm và hòa bình. Phật sống chân thật hiền lành và khuyên dạy những điều rất chân thật nên ai cũng mong muốn được diện kiến và lắng nghe Phật.
Bạn càng nhân nhượng, người khác lại càng muốn lấn tới
Bạn càng lùi bước, người khác lại càng tàn nhẫn hơn, càng muốn đuổi cùng giết tận.
Bạn càng tha thứ, người khác lại càng liều lĩnh hơn, càng không kiêng nể gì cả.
Bạn càng mềm lòng, người khác càng tham lam vô độ hơn.
Người hiền lành thường dễ bị bắt nạt, ngựa tốt thường bị người cưỡi.
Đây chính là bản chất trần trụi của nhân tính…
Bạn luôn theo đuổi, cũng sẽ dễ dàng bị ruồng bỏ.
Bạn luôn quan tâm, cũng sẽ bị ngoảnh mặt làm ngơ.
Bạn luôn cho đi, cũng sẽ bị coi là tất yếu.
Bạn luôn dốc lòng, cũng sẽ bị xem thành kẻ vô tâm.
Ngốc nghếch thường bị người đùa nghịch, thành tâm lại hay bị người giẫm đạp.
Cho yêu thương, nhận yêu thương
Đây là bài học xương máu…
Làm người có thể rộng lượng, nhưng cần phải gặp được người biết báo ân, bằng không, lòng tốt của bạn coi như uổng phí.
Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.
Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn. Vì chính tâm bạn không buông xuống nổi.
Bạn hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.
Khi chúng con rơi vào cảnh ngộ trái ngang, nên nhân nhượng cầu toàn hay hăng hái chống trả?Phật dạy: Buông xuống.
Làm người có thể rộng lượng, nhưng cần phải gặp được người biết báo ân.
Làm người có thể lương thiện, nhưng cần phải gặp được người thông tình đạt lý, bằng không thì chỗ dụng tâm của bạn coi như lãng phí.
Làm người có thể bao dung, nhưng cần gặp được người có lòng có dạ, nếu không thì bao nhiêu nhẫn nại cũng là vô ích.
Hãy nói với những người không hiểu ân tình kia, đừng xem bạn là kẻ ngốc. Bạn có thể dễ dàng tha thứ cho họ, chỉ vì bạn coi họ là bằng hữu. Nếu như nói ra những điều xấu của họ, thì nhất định có người sẽ mất mặt.
Đối với bạn bè, tha thứ nhưng không dung túng. Đối với tình cảm, quý trọng nhưng không thể nuông chiều.
Bạn có nỗi khổ tâm, nhưng cũng cần ai đó hiểu được. Bạn không muốn nói tâm trạng, nhưng cũng cần một ai đó cảm thông.
Bạn từng xem tôi là kẻ có mắt không tròng, bây giờ tôi xem bạn như người qua đường xa lạ.
Bạn đã từng bao lần không đếm xỉa đến tôi, bây giờ tôi cũng không muốn ngó ngàng gì tới bạn.
Bạn từng xem tôi là người đa tình đa cảm, bây giờ tôi xem bạn tựa như gió thoảng qua tai.
ãy dành trái tim chân thành của bạn cho những người quan tâm bạn nhất!
The giadinhtiepthi