Không còn cách nào khác, hai người đàn ông buộc phải dừng xe trước một ngôi nhà xin ở nhờ qua đêm. Và chuyện xảy ra 9 tháng sau đó khiến chúng ta ngỡ ngàng, suy ngẫm.
1. Chịu trách nhiệm
Đây là một câu chuyện có thật, xảy ra vào một ngày mùa đông năm 1966 ở nước Mỹ.
Jack quyết định cùng người bạn thân của mình là Paul đến Texas trượt tuyết. Hai người tự lái xe đi.
Sau khi xe di chuyển được vài tiếng, họ bất ngờ gặp phải một trận bão tuyết đáng sợ. Không còn cách nào khác, hai người quyết định tạm dừng, đỗ xe trước cửa một nông xá, hỏi nữ chủ nhân diện mạo mĩ miều liệu cô có thể cho họ ngủ lại một đêm hay không.
Người phụ nữ giải thích: “Chồng tôi mới mất cách đây không lâu, nếu để hai vị ở lại trong phòng của tôi, tôi sợ hàng xóm sẽ đàm tiếu.”
Nghe vậy, Jack liền nói: “Cô đừng lo, chúng tôi có thể ngủ trong nhà kho chứa đồ. Ngày mai khi mặt trời mọc chúng tôi sẽ đi ngay.”
Nữ chủ nhân đồng ý với phương án này. Trước khi đóng cửa, cô liếc nhìn Paul, ánh mắt đầy ý tứ…
Buổi sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, hai người bạn tiếp tục lên đường.
9 tháng sau, Jack nhận được một lá thư đến từ Texas. Sau khi mở thư ra, anh nghĩ vài phút mới ý thức được rằng lá thư đó đến từ người quả phụ làm nghề luật sư mà anh và Paul đã nhờ cậy trước đây.
Jack gọi điện cho bạn: “Paul, cậu còn nhờ người quả phụ xinh đẹp trong nông trang mà chúng ta đã ở nhờ không?”
“Ừ, tôi vẫn nhớ”, đầu dây bên kia trả lời.
“Đêm đó cậu đã dậy và qua phòng ngủ của cô ấy đúng không?”
“Đúng… Tôi thừa nhận tôi đã làm thế”.
Jack tiếp tục hỏi: “Có phải cậu đã dùng tên và địa chỉ của tôi và không cho cô ấy biết tên thật của cậu?”
Mặt Paul đỏ gay, trả lời bạn: “Ừ, tôi đã làm vậy.”
Lúc này, Jack mới tiếp tục nói: “Cảm ơn cậu! Cô ấy vừa qua đời và để tất cả tài sản lại cho tôi.”
Lời bình: Nếu không tình nguyện, sẵn sàng chịu trách nhiệm, bạn không xứng đáng có được thu hoạch.
2. Cậu bé bán diêm
Vào thế kỷ 18, ở nước Anh có một thân sĩ rất giàu có. Vào một đêm khuya, trên đường trở về nhà, ông bị một cậu bé ăn mặc rách rưới, bộ dạng bẩn thỉu chặn lại.
“Thưa ngài, xin ngài mua giúp cháu một bao diêm”, cậu bé đó cất tiếng như thể van xin.
“Ta không mua”, nói đoạn, người này tránh sang một bên tiếp tục bước đi.
“Thưa ngài, xin ngài mua giúp cháu một bao diêm với, hôm nay cháu chưa được ăn gì”, cậu bé đuổi kịp vị thân sĩ, miệng liên tục van nài.
Vị thân sĩ không tránh được, liền nói: “Nhưng ta không có tiền lẻ.”
“Thưa ngài, ngài cứ lấy diêm trước, cháu sẽ chạy đi đổi tiền lẻ giúp ngài.”
Nói xong, cậu bé cầm tờ tiền 1 bảng Anh chạy đi. Vị thân sĩ đợi rất lâu, cậu bé kia vẫn không trở lại, ông đành trở về nhà.
Ngày hôm sau, khi vị thân sĩ đang làm việc trong phòng làm việc của mình, người giúp việc chạy vào báo rằng có một bé trai muốn gặp ông. Cậu bé sau đó được dẫn vào. Cậu bé này thấp hơn cậu bé bán diêm hôm trước một chút, ăn mặc còn rách rưới hơn.
“Thưa ngài, cháu xin lỗi ngài, anh trai cháu bảo cháu mang tiền lẽ đến trả cho ngài ạ”, cậu bé nói.
“Vậy anh cháu đâu?” – vị thân sĩ hỏi.
“Anh trai cháu trên đường đi đổi tiền về cho ngài đã bị xe ngựa đâm trọng thương, bây giờ đang phải nằm ở nhà ạ.”
Vị thân sĩ nhanh chóng bị những lời nói thành thật của cậu bé nhem nhuốc làm cho cảm động. “Đi nào, chúng ta sẽ đi thăm anh trai cháu!”
Đến nhà cậu bé, liếc mắt nhìn quanh, vị thân sĩ thấy tiếng người mẹ kế của hai đứa trẻ đang chăm sóc cho cậu bé đang bị thương.
Vừa nhìn thấy vị thân sĩ, cậu bé đó đã vội vàng nói: “Cháu xin lỗi ngài, cháu không kịp trả lại tiền cho ngài như đã hẹn, cháu đã không giữ lời!” Vị thân sĩ lại một lần nữa cảm thấy xúc động.
Sau khi tìm hiểu hoàn cảnh của hai cậu bé, biết cả bố và mẹ của chúng đều đã qua đời, ông đã quyết định trợ giúp mọi chi phí sinh hoạt cho hai anh em.
Lời bình: Thành thật là phẩm chất quý giá nhất trên thế giới.
Thành thật là chương đầu tiên trong cuốn sách về sự thông thái.
3.Cho người ăn mày mượn thẻ ngân hàng
Harris là một quản lý cấp cao của một công ty quảng cáo lớn ở thành phố New York, Mỹ. Vào một buổi trưa của tháng 8/2010, cô và bạn dùng bữa trưa bên trong một nhà hàng. Trong lúc ăn uống, vì người bạn muốn hút thuốc nên cả hai đã tạm đi ra ngoài, đứng bên lề đường.
Lúc đó, một người vô gia cư đi đến. Anh ta tự giới thiệu mình với cô, rằng mình tên là Valentin, 32 tuổi, đã thất nghiệp 3 năm, phải ăn xin sống qua ngày.
“Tôi muốn nói là, không biết cô có đồng ý giúp đỡ tôi không? Ví dụ như cho tôi một ít tiền lẻ để tôi mua một chút đồ cần thiết.” – Valentin trình bày và dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn đối phương.
Động lòng trắc ẩn, Harris cười nói: “Không vấn đề gì, tôi rất sẵn lòng giúp anh.”
Nói đoạn, cô thò tay vào túi định lấy tiền nhưng thật khó xử, trên người cô lúc đó không có tiền mặt mà chỉ có một chiếc thẻ ngân hàng không có mật mã. Điều này khiến cô có chút e ngại nhưng không biết nên làm thế nào.
Nhìn bộ dạng khó xử của Harris, Valentin khẽ khàng lên tiếng: “Nếu cô tin tôi, cô có thể cho tôi mượn chiếc thẻ, dùng xong tôi sẽ trả lại cho cô.” Harris đồng ý và giao thẻ cho người vô gia cư không quen biết.
Cầm thẻ, Valentin không đi ngay mà còn hỏi thêm: “Ngoài những đồ thiết yếu, tôi có thể mua thêm một bao thuốc không?”
“Hoàn toàn có thể, nếu cần mua gì anh cứ mua”, Harris tốt bụng đáp lại.
Ảnh minh họa.
Sau khi anh chàng vô gia cư rời đi, Harris và bạn tiếp tục quay trở lại bàn ăn. Nhưng 10 phút sau, cô bắt đầu cảm thấy hối hận, mặt rầu rĩ lo lắng nói với bạn:
“Chiếc thẻ đó không những không có mật mã mà bên trong còn có 100.000 USD. Nhỡ người vô gia cư kia mang chiếc thẻ bỏ chạy thì mình sẽ phải hứng đủ đen đủi.”
Người bạn nghe vậy cũng buông lời trách: “Tại sao cậu có thể tùy tiện tin vào người lạ như vậy chứ? Cậu đấy, quá lương thiện rồi!”
Câu nói của bạn lại càng khiến Harris thêm lo. Cô không còn tâm trạng nào để ăn uống nữa. Sau khi bạn thanh toán tiền ăn, hai người lặng lẽ rời khỏi nhà hàng.
Thế nhưng vừa ra đến cửa, họ phát hiện Valentin đang đợi sẵn ở bên ngoài, dùng hai tay cầm chiếc thẻ ngân hàng trả lại cho chủ nhân của nó, cung kính giao tờ hóa đơn cho Harris: “Tôi mua một ít xà phòng, dầu gội, hai chai nước và một bao thuốc, tất cả hết 25 USD, cô kiểm tra lại giúp.”
Sự thành thật, biết giữ lời của anh chàng vô gia cư đã khiến Harris và bạn cảm thấy ngạc nhiên và mừng rỡ. Cô không kìm nén được cảm xúc, luôn miệng cảm ơn đối phương.
Valentin cảm thấy nghi hoặc, khó hiểu. Cô ấy giúp mình, người nên cảm ơn là mình mới phải, tại sao cô ấy lại cảm ơn mình?
Sau trải nghiệm ấn tượng đó, Harris và bạn đi thẳng đến tòa soạn của báo New York Post, đem câu chuyện này kể lại cho phóng viên.
Tòa soạn báo cũng cảm động trước hành động của Valentin. Bài báo về người đàn ông vô gia cư và hành động “khó tin” vừa được đăng tải đã thu hút sự quan tâm lớn của độc giả.
Đường dây nóng của tòa soạn liên tục nhận được điện thoại gọi đến, ngỏ ý muốn giúp đỡ Valentin. Thậm chí, một doanh nhân ở Texas sau khi biết chuyện đã chuyển khoản cho anh 6000 USD để thưởng cho sự thành thật.
Điều khiến cho Valentin vui mừng hơn nữa là vài ngày sau đó, anh tiếp tục nhận được điện thoại của một hãng hàng không ở Wisconsin kèm theo lời mời làm tiếp viên hàng không của hãng.
Chuyện vui đến dồn dập khiến anh chàng vô gia cư vui mừng không xiết. Anh cảm động chia sẻ rằng:
“Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi, làm người nhất định phải thành thật, phải giữ chữ tín. Cho dù trên người không có một cắc, phải lang bạt đầu đường xó chợ đi nữa thì cũng không được đánh mất sự thành tín của bản thân. Tôi luôn tâm niệm rằng, người thật thà sẽ luôn nhận được những điều tốt đẹp.”
Thật thà, tốt bụng, yêu thương, giúp đỡ… đó là những mỹ từ trong cuộc sống của chúng ta. Ảnh minh họa.
Trên thế giới này, ngoài yêu thương ra, động từ đẹp nhất có lẽ là giúp đỡ. Đây cũng là việc làm đáng được ngưỡng mộ trong xã hội.
Khi gặp người cần sự giúp đỡ, nếu có thể hãy giúp họ, hãy đừng bỏ lỡ cơ hội, vì có thể một cái chìa tay của bạn biết đâu có thể làm thay đổi cuộc đời một con người. Cũng giống như câu chuyện của Harris vậy.
Theo soha