Thứ hai, Tháng mười một 18
Shadow

Con sóc đi đâu mất rồi: 3 bài học cho thấy cách ứng xử “ngược đời” của người Do Thái mà cả thế giới phải thán phục

Quản lí, giáo dục con người là một vấn đề không hề đơn giản. Nói đòi hỏi một sự nghệ thuật bởi tính cách của mỗi cá nhân là không giống nhau. Các câu chuyện về “lạt mềm buộc chặt” của người Do Thái dưới đây sẽ khiến bạn khâm phục cách ứng xử của họ.

do thái

Câu chuyện 1: Con sóc đi đâu mất rồi

Một người Do Thái có tiếng tăm, thay vì nói những lý thuyết ‘suông’ trong sách vở, từng kể cho mấy người thanh niên mong muốn đạt được thành tựu trong kinh doanh một câu chuyện như sau.

Có ba con chó săn đuổi bắt một con sóc, con sóc liền chui vào một cái lỗ cây. Cái lỗ cây chỉ có duy nhất một cửa, nhưng ngay sau đó, có một con thỏ chui ra từ trong lỗ cây ấy.

Con thỏ chạy như bay về phía trước rồi leo lên một cái cây khác. Nhưng con thỏ ở trên cây, trong sự hoảng loạn, không đứng vững mà rơi xuống, rơi vào đầu ba con chó săn đang ngẩng lên nhìn khiến chúng hoa mắt chóng mặt. Cuối cùng, con thỏ cũng chạy thoát được.

Kể xong câu chuyện, gã Do Thái hỏi: “Câu chuyện này có vấn đề gì không?”

“Thỏ không biết trèo cây!” Người thanh niên kháng nghị nói.

“Một con thỏ sao có thể đồng thời đập vào đầu ba con chó săn khiến chúng chóng mặt được?” Một người thanh niên khác đưa ra câu hỏi như vậy

Mãi đến khi không thể tìm ra vấn đề gì nữa, gã Do Thái mới nói: “Có một điểm mà các người chưa đề cập tới, đó là con sóc đi đâu mất rồi?”

Bài họcMục tiêu là quan trọng nhất. Bất cứ chuyện gì đều phải lấy mục tiêu làm trung tâm. Chỉ có tập trung tất cả sự chú ý lên mục tiêu đó mới có thể đạt được thành tựu trong sự nghiệp. Nhưng rất nhiều người trong lúc phát triển sự nghiệp, thường đem tất cả sự chú đặt vào những mục tiêu nửa chừng như những “con thỏ”, rồi bỏ mục tiêu ban đầu xa chín tầng mây.

Xem thêm  Giữa Hà Nội, có một quán cafe đang gây sốt vì tấm biển hiệu "Ở đây không có wifi, hãy nói chuyện với nhau như năm 1992!"

Câu chuyện 2: Tư tưởng trái ngược

Gary Shacker là một ông lão mang dòng máu của người Do Thái, sau khi nghỉ hưu, ông đã mua một ngôi nhà đơn sơ ở gần một trường học.

Sống tại ngôi nhà đó mấy tuần vẫn rất yên tĩnh, nhưng không lâu sau có ba chàng trai bắt đầu đến chơi ở gần đó và đá vào thùng rác làm ồn ào, ầm ĩ.

Ông lão không chịu nổi những tiếng ồn ào, ra ngoài nói chuyện với ba chàng trai đó.

Ông nói: “Các cháu chơi thật vui vẻ, ta rất thích nhìn các cháu chơi vui vẻ như vậy, nếu mỗi ngày các cháu đều đến đây đá cái thùng rác đó, ta sẽ cho các cháu mỗi người một đồng tiền.”

Ba chàng trai vô cùng thích thú, càng dốc sức biểu diễn “công phu” của bản thân.

Không ngờ ba ngày sau, ông lão buồn rầu nói: “Sự lạm phát của tiền đã làm giảm thu nhập của ta, từ ngày mai trở đi, ta chỉ có thể cho các cháu mỗi người năm đồng thôi.”

Ba chàng trai không vui lắm, nhưng họ vẫn chấp nhận điều kiện của ông lão.

Mỗi ngày họ vẫn tiếp tục đá cái thùng rác đó. Một tuần sau, ông lão lại nói với họ: “Gần đây ta vẫn chưa nhận được tiền trợ cấp dưỡng lão, xin lỗi, ta chỉ có thể cho các cháu mỗi người hai đồng thôi.”

“Hai đồng?” Một chàng trai trong số đó xanh mặt nói: “Chúng cháu sẽ vì hai đồng ít ỏi đó mà ở đây lãng phí thời gian quý báu của mình để biểu diễn ư, chúng cháu không làm nữa.”

Xem thêm  'Họ có chửi, có đánh, tôi vẫn là Hiệp Khùng của xóm trọ'

Từ đó trở đi, ông lão lại sống trong những ngày tháng yên tĩnh.

Bài học: Với những người trẻ tuổi, những mệnh lệnh có tính chất ép buộc chỉ càng khiến cho họ thay đổi theo hướng hoàn toàn đối lập, lợi dụng tư tưởng ngược lại, đối mặt với họ, mới có thể khiến cho những mong muốn của bản thân phát triển.

do thái

Ảnh minh họa

Câu chuyện 3: Bản năng

Hậu duệ của người Do Thái, ông bà Brown cùng con cái của họ sống trong một căn nhà nhỏ gần London.

Có lúc ông Brown tan làm và về nhà rất trễ, lúc vợ và con cái của ông đã ngủ hết, ông nhẹ nhàng dùng chìa khóa của mình mở cửa và vào nhà.

Có một hôm vào tối muộn, lúc ông về nhà muộn, lại bị mất chiếc chìa khóa, ông chỉ còn cách đứng trước cửa nhà và bấm chuông, nhưng trong nhà không có chút động tĩnh nào. Ông lại bấm chuông thêm một lần, trong nhà vẫn tiếp tục không có động tĩnh. Ông Brown bất đắc dĩ gõ cửa sổ phòng ngủ, hét lớn gọi vợ ông dậy nhưng bà ấy vẫn không tỉnh.

Cuối cùng, ông Brown dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó ông lấy tay bịt mũi của mình lại, giả giọng trẻ nhỏ nói: “Mẹ, con muốn đi tiểu!”. Mặc dù ông nói rất nhỏ nhưng bà Brown lại nhanh chóng tỉnh giấc.

Bài họcMấu chốt trong việc quản lí là quản lí con người. Đây là một nghệ thuật khiến người khác vì bạn mà làm việc. Trong việc quản lí công ty, đối với những tình huống khác nhau, những người khác nhau, quan trọng là phải khiến cho họ giúp bạn xử lí tốt công việc, và để làm được điều đó, chỉ cần tìm được căn thức có thể chạm vào dây thần kinh của họ là đủ.

Ming Yu

Theo Trí Thức Trẻ

Link