Thứ hai, Tháng mười hai 9
Shadow

Đêm tân hôn kinh hoàng lúc 4 giờ sáng của cô gái quê lấy chồng giàu có

Đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng mà hai mắt Mai vẫn không thể nào nhắm lại được. Đang định trở đậy đi tìm Tùng thì Tùng đẩy của bước vào với nụ cười bí hiểm trên môi…

Bao nhiêu trai làng để ý nhưng Mai không đồng ý. Đơn giản cũng chỉ vì Mai không muốn sống mãi ở cái làng quê nghèo đói, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời này. Mai muốn đổi đời, muốn có một cuộc sống tốt hơn, nếu được sống trong giàu sang, nhung lụa thì càng tốt. Mai tự cho rằng bản thân mình xứng đáng có được những điều ấy vì Mai là một cô gái xinh đẹp.

Phải Mai rất đẹp. Quanh năm lam lũ, vất vả mà làn da vẫn cứ hồng hào, mịn màng. Đôi bàn tay búp măng thon thả chỉ có những vết chai dày chứ không hề mất đi sự duyên dáng. Vóc dáng thì càng khỏi phải bàn. Vì thế nên mới có quá nhiều chàng trai bị Mai hợp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng đáng tiếc, những gì họ có trong tay chỉ là vài sào ruộng, vải mảnh vườn với ba thứ trái cây tầm thường thì làm sao đủ để Mai nâng đời. Bố mẹ Mai cũng đã khuyên con người ta ai cũng có số phận cả, có cầu hơn cũng không được nhưng Mai không tin điều đó. Chính vì thế mà Mai đã bỏ nhà lên thành phố lập nghiệp.

Nơi đây thứ gì cũng xa hoa, bóng lộn khiến Mai lóa hết cả mắt. Vóc dáng hoàn hảo nên khi xin vào làm nhân viên tiếp thị bia ở một nhà hàng sang trọng, Mai đã được nhận ngay. Bắt đầu từ đây, cuộc sống của Mai hoàn toàn thay đổi. Mai quen Tùng, một giám đốc trẻ tại đây. Tùng quan tâm Mai lắm, thường xuyên tặng Mai những món quà sang trọng, đắt tiền. Và có vẻ như Tùng đã đi đúng đường. Mai dần ngả về Tùng. Mọi thứ quá dễ dàng với một người có tiền và một kẻ ham tiền. Tùng đã ngỏ lời cầu hôn với Mai chỉ sau 3 tháng quen biết. Chỉ với một chiếc nhẫn kim cương to sụ cùng một câu nói ngọt ngào, Tùng đã có được cái gật đầu của Mai.

Xem thêm  Em ơi, "sát thủ" của hôn nhân đang nằm cạnh chúng ta

Mai đưa Tùng về ra mắt mà cả làng trầm trồ. Duy chỉ có bố mẹ Mai là có chút sầu não. Hình như họ đã có dự cảm không tốt về cuộc hôn nhân này của Mai. Nhưng bây giờ có khuyên Mai, có ngăn cản Mai cũng chẳng được ích gì. Họ chỉ còn biết cầu mong và hy vọng bình an sẽ đến với con gái của họ mà thôi.

Đám cưới linh đình lắm. Khoác lên người chiếc váy cô dâu đắt tiền, người sực hương nước hoa thơm lừng, Mai thấy nở mày nở mặt lắm. Mai mường tượng cuộc đời mình từ nay sẽ chỉ có hạnh phúc, giàu sang mà thôi. Ai ngờ đâu…

Khách khứa rất đông nên phải tới 10 giờ đêm vợ chồng Mai mới đưa được nhau vào phòng tân hôn. Giọt máu ấy rơi ra, Tùng ôm lấy Mai:

– Có thế chứ, vậy mới xứng đáng với những gì anh bỏ ra cho em! Giờ thì em ngủ chút đi cho lại sức. Lát anh còn có việc nhờ đến em đấy!

Mai thay vì vui mừng thì trong lòng lại thấy hụt hẫng và có chút lo lắng. Tùng rời khỏi phòng ngay sau câu nói ấy lại càng khiến Mai không dám chợp mắt. Căn phòng vừa khi nãy vô cùng ấm áp thì bây giờ lại trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.

đêm tân hôn, kinh hoàng, cô gái quê, chồng giàuĐồng hồ đã điểm 4 giờ sáng mà hai mắt Mai vẫn không thể nào nhắm lại được. Đang định trở đậy đi tìm Tùng thì Tùng đẩy của bước vào với nụ cười bí hiểm trên môi:

Xem thêm  Tâm sự công sở: 7 năm đi làm, thứ tài sản duy nhất tôi có chỉ là quần áo!

– Em tỉnh rồi à, đỡ mệt hơn chưa?

Giọng Tùng nhẹ nhàng, ân cần khiến Mai thấy ấm áp hơn rất nhiều. Nhưng kìa, cánh cửa lại hé mở. Ba người đàn ông lạ bước vào. Mai vơ vội tấm chăn che người:

– Họ là ai, tại sao anh lại cho họ vào đây? – Mai hét lên

– Họ là bạn làm ăn của anh và cũng là chiến hữu của anh. Có đồ tốt thì phải chia cho anh em cùng hưởng chứ? Em cũng mất với anh rồi, có gì đâu mà lo thiệt thòi. Anh vẫn là chồng em mà. Anh cho em nhiều thứ như vậy, giờ kêu em làm giúp anh chuyện này chắc cũng không sao chứ! – Tùng thản nhiên.

Cổ họng Mai nghẹn lại, chân tay run lẩy bẩy, nét mặt tái xanh khi ba gã đó tiến lại gần trong tiếng cười rùng rợn của Tùng.

– Không thể nào…

Mai hét lên điên loạn, xô ngã những gã đàn ông ghê tởm trước mặt rồi lao nhanh ra khỏi phòng. Nước mắt rơi như mưa, Mai không biết đi đâu về đâu lúc này.

The Webtretho