Chuyện của lạc đà và ruồi
Có một con lạc đà vất vả ngày đêm đi xuyên qua sa mạc. Trên lưng nó, một con ruồi lặng lẽ quá giang, một chút vất vả cũng không có, nhưng vẫn tới được đích.
Con ruồi giễu cợt: “Lạc đà ngốc, cảm ơn ngươi đã vất vả đưa ta tới nơi, hẹn sau này sẽ gặp lại”.
Lạc đà liếc nhìn con ruồi rồi nói: “Lúc ngươi ở trên lưng ta, ta căn bản cũng không biết, ngươi đi rồi, cũng không cần phải chào hỏi ta. Ngươi căn bản không có trọng lượng gì, vậy nên đừng tự đề cao mình quá, ngươi tưởng mình là ai?”
Benjamin Franklin đập đầu vào khung cửa
Ông tổ của nước Mỹ Benjamin Franklin khi còn trẻ đã từng đến thăm một bậc tiền bối đức cao vọng trọng. Khi đó, ông tràn trề nhiệt huyết của tuổi trẻ, chân sải bước rộng tiến về phía trước.
Vào đến cửa, đột nhiên đầu Franklin đập phải khung cửa, đau điếng. Ông vừa phải dùng tay xoa liên tục vào chỗ đau, vừa đưa mắt nhìn cái cửa còn thấp hơn chiều cao của mình.
Vị tiền bối ra cửa đón khách, nhìn thấy bộ dạng đó của Franklin liền cười nói: “Đau lắm hả, tuy nhiên đây chính là thu hoạch lớn nhất của cậu khi đến thăm tôi hôm nay đấy. Một người muốn bình an vô sự sống trên đời này, phải luôn luôn ghi nhớ trong đầu một điều: Lúc nào nên cúi đầu thì phải cúi đầu!”
Câu chuyện đơn giản nhưng hết sức chân thực này đã cho chúng ta biết một điều cần thiết và quan trọng: Nhất định phải học được cách nhận thức về bản thân, tuyệt đối đừng bao giờ tự cho mình là quá quan trọng! Trên thế giới này, mỗi người đều rất quan trọng nhưng bất cứ ai có rời đi, thậm chí là mất đi, trái đất vẫn cứ quay.
Trong cuốn sách “Lý Gia Thành – Ông chủ của những ông chủ” trong giới kinh doanh Hong Kong của tác giả Anthony B. Chan, có một đoạn trích dẫn lời của vị tỉ phú khi giải thích vì sao ông chọn cái tên Trường Giang để đặt tên cho công ty của mình như sau:
“Nếu bạn muốn thành công thì cho dù ở vị trí nào đi chăng nữa, bạn cần phải biết cách lắng nghe ý kiến từ nhiều phía. Tại sao Dương Tử (Trường Giang) lại trở thành một con sông lớn như vậy? Đó là bởi vì nó tiếp nhận dòng chảy từ những con sông nhỏ hơn, do đó trở nên rộng lớn.
Bên ngoài, tôi lịch sự nhã nhặn với tất cả mọi người, nhưng bên trong, tôi biết lòng tự cao của mình rất lớn. Vì thế tôi đã tự nhủ rằng cần phải lịch sự nhiều hơn, cởi mở nhiều hơn nữa nếu muốn tự mình làm kinh doanh. Nếu bạn quá tự cao mà bỏ qua những kiến thức khác, bạn sẽ không bao giờ trở thành một con sông lớn được”.
Cảm ngộ:
Cuộc đời nhắc nhở chúng ta rằng: Rất nhiều người cả đời ngẩng đầu nỗ lực, cuối cùng nhìn lại mới nhận ra, thứ mà mình giành được rốt cuộc cũng chỉ là phù du, mây khói, là vật ngoài thân mà thôi. Những người có sự nghiệp thuận lợi nhất, tiến bộ nhanh nhất thông thường đều là những người hiểu được rằng làm người phải biết “cúi đầu”.
Một người có thể tự tin nhưng không nên tự đại, có thể phóng đãng nhưng không thể kiêu căng ngạo mạn, có thể sống khỏe mạnh trường thọ nhưng không thể bất tử, có thể dùng sức mạnh để cứu vãn một thế cục bất ổn nhưng không thể thay đổi càn khôn!
Không quá xem trọng bản thân thực ra đó là một dạng tu dưỡng, một phong độ, một cảnh giới cao thượng, là biểu hiện của sự trưởng thành về thái độ! Vì thế cho nên, hãy khiêm nhường, biết tự hạ thấp mình.
Sở dĩ trăm sông đổ ra biển là do biển nằm ở vị trí thấp hơn các con sông. Con người cũng vậy, khi hạ thấp cái tôi cá nhân, người đó sẽ tiếp nhận được những tinh hoa từ người khác để hoàn thiện mình.