Thịnh giật mình nhận ra, những lần Tuyết phá thai trước đây không chỉ đơn giản là vì kinh tế khó khăn, không phải vì cô sợ mất việc…
Tuyết và Thịnh kết hôn khi cả hai đều xấp xỉ 30 tuổi. Sau 3 tháng kết hôn, Tuyết báo tin cho chồng rằng cô đã có thai, trái với sự vui mừng của Thịnh, Tuyết rầu rĩ bảo cô không muốn sinh con, cô muốn tận hưởng cuộc sống hôn nhân chỉ riêng hai vợ chồng.
Tuyết gào khóc khản giọng: “Em không phải là máy đẻ, em chưa sẵn sàng làm mẹ, chúng ta vẫn còn thời gian, em cầu xin anh hãy tôn trọng quyết định của em!”.
Thịnh muốn khuyên can vợ nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, anh lại mềm lòng.
Khi Thịnh đưa Tuyết đi phá thai , anh thẫn thờ ngồi đợi bên ngoài, tâm trạng xáo trộn bởi cảm xúc buồn bã xen lẫn đau đớn.
Anh yêu vợ nhưng anh cảm thấy cô quá tàn nhẫn khi quyết định từ bỏ một sinh linh bé bỏng đang thành hình.
Sang năm thứ 2, Thịnh đang ngồi đọc báo thì thấy Tuyết trở về với bộ dạng thất thểu, khuôn mặt của cô trắng bệch, toàn thân yếu ớt như sắp ngã quỵ.
Thịnh vội vã đến đỡ vợ, sau khi gặng hỏi, anh chết điếng khi biết Tuyết vừa đi phá thai.
Thịnh lắp bắp: “Em… em có thai từ khi nào? Tại sao em tiếp tục phá thai? Tại sao em không nói cho anh biết?”.
Thịnh giận dữ muốn nạt vợ, nhưng anh không thể nhẫn tâm nặng lời khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch và cơ thể suy nhược của vợ.
Tuyết khóc nức nở: “Khi nào công việc của em ổn định, chúng ta sẽ lại có con, nếu em ở nhà sinh con vào lúc này, em sẽ bị đào thải ngay!”.
Thịnh thẫn thờ khi biết Tuyết phá thai chỉ vì cô coi trọng công việc hơn sinh con.
Anh cay đắng vừa trách vợ vừa trách chính mình, anh tin chắc nếu gia đình dư dả về tiền bạc thì nhất định Tuyết sẽ an tâm nghỉ việc ở nhà sinh con.
Sang năm thứ 3, sự nghiệp của Thịnh ngày càng khởi sắc, anh tự tin tiền lương của bản thân đủ nuôi cả gia đình.
Khi Thịnh hào hứng mong chờ tiếng cười của trẻ con thì Tuyết vẫn không có dấu hiệu mang thai. Anh sợ những lần phá thai trước đã để lại di chứng nên muốn đưa vợ đến bệnh viện khám.
Tuyết lạnh nhạt đáp: “Anh đừng mong đợi vô ích, sau khi phá thai, em đã đến bệnh viện thắt ống dẫn trứng, em chưa sẵn sàng có con!”.
Thịnh điếng người hỏi: “Chúng ta không còn trẻ, tại sao em còn chần chừ chưa chịu sinh con? Bây giờ kinh tế của chúng ta đủ sức nuôi dạy đứa trẻ nên người!”.
Thịnh giật mình nhận ra, những lần Tuyết phá thai trước đây không chỉ đơn giản là vì kinh tế khó khăn, không phải vì cô sợ mất việc, cũng không phải vì cô muốn tận hưởng cuộc sống hôn nhân chỉ riêng hai người.
Tuyết cúi gằm mặt, cô lí nhí giãi bày: “Em không thích trẻ con, có lẽ anh nghĩ người phụ nữ nào cũng muốn làm mẹ và dành tình yêu bao la cho con, nhưng em rất khó chịu khi nghe tiếng khóc của trẻ con, em ám ảnh khi thấy vết mổ và vết rạn da đen sạm của những bà mẹ bỉm sữa , em biết em rất ích kỷ, nhưng anh không phải là phụ nữ, làm sao anh hiểu và có sự đồng cảm với em?”.
Thịnh lặng thinh khi nghe lời giãi bày như “rút ruột gan” của vợ, hóa ra đây là những nỗi niềm mà Tuyết đã chôn giấu bấy lâu nay.
Cô không dám chia sẻ với anh bởi cả hai đều biết rõ quan điểm của đôi bên quá khác biệt, anh muốn có con nhưng cô không mong muốn.
Cô sẵn sàng phá thai để chối bỏ thiên chức của người làm mẹ.
Thịnh hụt hẫng, càng không thể đồng tình với hành động và suy nghĩ ích kỷ của vợ, anh phải làm sao mới có thể thay đổi quan điểm tiêu cực của vợ?
Meo Rom – Helino