Thứ tư, Tháng mười 23
Shadow

“Tôi là một thằng bất hiếu”, đoạn tâm sự của một thanh niên 27 tuổi khiến người đọc bật khóc

Bệnh tật luôn là thứ ngăn chặn người ta đạt được ước mơ và cũng từ đó, những câu chuyện đẫm nước mắt cứ thế xảy ra.


(Ảnh minh họa)

Nhiều người đã bật khóc sau khi đọc xong câu chuyện dưới đây. Đó là tâm sự của một thanh niên mắc căn bệnh ung thư ở tuổi 27. Anh đã định bỏ tất cả, tự mình chống chọi với bệnh tật trong cô đơn.

Để rồi khi nhận được đoạn tin nhắn của mẹ, anh đã suy nghĩ lại tất cả.

Tôi là một đứa con bất hiếu!

Tôi bất hiếu vì tôi vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện của ba mẹ, là trở thành 1 bác sĩ giỏi (Tôi bỏ học y khi chuẩn bị bước vào năm 4 để bước ra làm kinh doanh – điều mà tôi đam mê)

Tôi bất hiếu vì tôi vẫn chưa lo được cho ba mẹ tôi một cuộc sống thật thoải mái, đặt ra mục tiêu đưa ba mẹ đi chơi du lịch đây đó nhưng chưa làm được.

Tôi bất hiếu vì tôi vẫn chưa tìm cho ba mẹ một nàng dâu ngoan hiền, chưa sinh cho ông bà đứa cháu bồng bế hàng ngày.

Tôi bất hiếu vì ung thư ập đến quá nhanh ở tuổi 27, khiến tôi như muốn kết thúc tất cả mọi mục tiêu của cuộc đời mình.

Tôi lẳng lặng viết lá đơn xin nghỉ việc với lý do ra nước ngoài sinh sống, tôi lẳng lặng bán căn nhà mà tôi chắt chiu để quyết định qua Singapore chữa bệnh.

Cuộc ra đi không biết trước được điều gì. Tôi về và nói với mẹ rằng tôi cờ bạc cá độ, lô đề tới vỡ nợ bán nhà để trả, ba tôi đánh tôi, mẹ và chị can lại, bà chỉ tay đuổi tôi đi và nói không muốn nhìn thấy mặt tôi. Tôi thấy nhẹ lòng,

(Ảnh minh họa).

Tôi nghĩ thà bà đau một lần rồi thôi, mặc kệ thằng con bất hiếu này còn hơn hằng ngày cứ lo lắng không biết tôi sẽ ra sao, bệnh tật như thế nào.

Xem thêm  Anh Đức, Văn Quyết vắng mặt trong đội hình dự Asian Cup 2019

Nhưng rồi mọi người cũng biết chuyện, vì có lần tôi lỡ miệng hỏi mấy chuyện liên quan đến ung thư với anh rể tôi cũng là bác sĩ.

Anh nghi ngờ nên truy hỏi, tôi thừa nhận bị bệnh và dặn anh là giấu nhẹm đi, chỉ khi nào quá trình điều trị kết thúc dù kết quả thế nào mới nói cho mẹ tôi biết.

Tôi biết chẳng thể bảo bà thôi hãy yên lòng vì giờ này chắc bà như giông bão trong lòng.

Rồi người con gái mà tôi thương. Em hỏi tôi sao lại nghỉ việc. Tôi bảo anh ra nước ngoài làm ăn vì có hợp đồng rất lớn. Em hỏi tôi làm gì? Tôi ngần ngại trả lời loanh quanh về mấy vấn đề kinh doanh, tôi dặn em khi nào thành công em sẽ biết.

Em hỏi tôi đi bao lâu? Tôi bảo 1 đến vài năm. Rồi tối qua em về trễ (em ở xa tôi, em ngoài Bắc còn tôi trong Nam) tôi kiếm cớ cãi nhau và chủ động chia tay em.

Em bảo em mệt mỏi vì không biết phải làm gì với tôi, không hiểu tôi là con người như nào, và rồi em chấp nhận lời chia tay. Chúng tôi rời xa trong êm đẹp – tôi nhẹ lòng.

Và tôi nhẹ lòng hơn khi chia sẻ lên đây để qua đó nói với mọi người một điều, có lẽ là mọi người vẫn hay nghe sang sảng hàng ngày. Tôi nghĩ vẫn phải nên nói vì nghe là một chuyện, còn làm thì ít ai làm được.

Hãy biết quý trọng tuổi trẻ, quý trọng thanh xuân và sức khỏe của mình. Quý trọng những giây phút ở bên người thân, anh em bạn bè. Tiền quan trọng lắm nhưng đừng đánh đổi bất chấp và bất công với bản thân mình vì nó.

Hôm nay mẹ nhắn tin cho tôi thế này, phải trả lời làm sao để bà yên lòng”.

Đi kèm với đó là màn hình chụp tin nhắn ở điện thoại. Ở đó có những câu nói đau đớn từ một người mẹ gửi con:

Xem thêm  "Động thiên thai" giữa lòng Hà Nội - Bài 3: Gạ gẫm “bán thân”

Con đang ở đâu, về với mẹ đi con, về để mẹ được ôm con như mẹ vẫn thường hay ôm con lúc con còn nhỏ. Mẹ xin lỗi.

Mẹ đã nghe anh Mạnh nói hết tất cả rồi. Mẹ đã không hề hay biết những cơn đau mà con đang phải gánh chịu. Con đừng cố đẩy mẹ và mọi người ra xa con nữa. Ai cũng yêu thương con cả, nhất là mẹ.

Mạnh mẽ lên con trai của mẹ. Con là tất cả của mẹ. Mẹ và con luôn có một sợi dây gắn kết nào đó. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Mẹ sẽ ăn chay niệm phật hằng ngày cho con”.

Những dòng tin nhắn mẹ gửi con trai.

Nhiều người bật khóc sau khi đọc xong câu chuyện. Họ an ủi, đưa ra lời khuyên cho chàng trai. Số khác cũng viết những câu chuyện về chính bản thân mình.

“Hèn, mình ung thư đại tràng di căn gan giai đoạn cuối đây, bác sĩ bảo còn 11 tháng. Mình vẫn vui vẻ bên gia đình và vẫn nỗ lực chiến đấu + niềm tin vào phép màu!

Gia đình là quan trọng, đừng để những người thân phải mặc cảm, hối hận cả cuộc đời khi không thể chăm sóc cho mình dù chỉ một ngày!

Ai cũng sẽ 1 lần phải chết, hãy cố gắng nở nụ cười khi nó mang bạn ra đi khỏi thế giới này, vì bạn đã khóc đủ rồi khi đến với thế giới”, facebook L.V.D.D bình luận.

“Về đi bạn. Gia đình là nơi ta có thể quay về bất cứ lúc nào. Về ôm mẹ mà khóc một trận thật to đi. Hãy để mẹ được ôm bạn trọn vẹn một lần nũa. Biết đâu sau này bạn sẽ không bao giờ được mẹ ôm nữa thì sao. Về ăn bữa cơm mẹ nấu. Về nơi ta đã sinh ra và lớn lên đi. Chúc cho bạn luôn có nghị lực để vượt qua tất cả“, facebook D.H viết.