Lần đầu ông hiểu được may mắn thật sự thực ra đến từ sự cho đi vô tư.
Nhà văn Emerson nổi tiếng người Mỹ từng nói: “Sự báo đáp đẹp đẽ nhất trong cuộc đời chính là khi giúp đỡ người khác cũng là giúp đỡ chính mình.” Khi chúng ta có thể nghĩ khoan dung độ lượng cho người khác thì đều trở thành quý nhân của đối phương.
Bởi lẽ “sự may mắn” bắt nguồn từ “lòng vị tha”. Khi chúng ta có thể nghĩ nhiều cho người khác thì may mắn sẽ đến với mình.
Vị khách cuối cùng
Nhà hàng của ông Daniel từng kinh doanh rất tốt nhưng trong môi trường suy thoái, nó đã bị lỗ nặng hơn 3 tháng liền. Dù là thời gian đỉnh điểm thì trong tiệm cũng chỉ có một cặp bố con cùng dùng một suất cơm tối.
Nghĩ đến hoàn cảnh bi đát hiện tại, rồi tính toán chi tiêu mấy tháng qua, ông chủ quyết định đến hôm nay sự nghiệp kinh doanh nhà hàng sẽ phải chấm dứt vì bản thân đã không còn đủ sức gánh chịu tổn thất nữa.
Chính vào lúc này, một người đàn ông đội mũ, sắc mặt ủ dột bước vào tiệm. Khi chào vị khách, ông Daniel nghĩ: “Có lẽ đây chính là người khách cuối cùng trước khi nhà hàng đóng cửa hoàn toàn, chi bằng mình tiếp đãi người ta tốt một chút.”
Lúc đó ông chủ bỗng nảy ra một ý, có lẽ không thể cho vị khách này được nhiều nhưng niềm vui nho nhỏ có thể khiến cho tâm trạng người đó tốt hơn. Vậy là sau khi người đàn ông gọi món, ông Daniel nói với vị khách: “Xin chúc mừng.
Chiếc bàn quý khách đang ngồi chính là “bàn ăn may mắn” của ngày hôm nay. Không những tất cả các món ông gọi đều miễn phí mà còn được thết đãi món điểm tâm đặc biệt.”
Người đàn ông này rất ngạc nhiên nhìn ông chủ, không ngờ mình lại may mắn đến thế.
Khi vị khách cuối đang thưởng thức bữa ăn may mắn, cậu bé nhà bên nhìn thấy cảnh này cũng đòi bố mua món điểm tâm cho mình, chỉ là bố cậu không có tiền nên đã từ chối.
Người đàn ông thấy thế đã nhờ ông chủ đem món điểm tâm của mình tặng cho bé trai kia để bố con họ cũng có thể cùng tận hưởng may mắn của mình.
Người bố cảm ơn ông khách và Daniel. Ba người nhìn dáng vẻ vui mừng của cậu bé mà cảm thấy ấm lòng.
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ
Khi họ nói chuyện, ông Daniel mới biết vị khách của mình tên là Chur, giám đốc một công ty nhỏ; còn bố của cậu bé là một trưởng phòng kinh doanh, chỉ vì tình hình hoạt động của công ty không tốt nên vừa nhận được thông báo đi làm đến hết tháng này.
Công ty ông Chur đang cần tìm một nhân viên giỏi nghiệp vụ bèn hỏi người bố kia có muốn tìm hiểu thêm một bước hay không. Hai người cảm thấy có duyên nên hẹn giờ hôm sau đến công ty bàn chuyện.
Khi đóng cửa đi về, lòng ông Daniel cảm thấy ấm áp vô cùng, ông quyết định thử kiên trì thêm một thời gian, đồng thời hàng ngày tùy cơ chọn ra một bàn ăn may mắn để thết đãi thực khách của mình.
Sau khi tin tức truyền đi, việc kinh doanh của nhà hàng lại khởi sắc vì rất nhiều người muốn đến thử vận may, xem xem mình có thể ngồi được vào bàn ăn may mắn hay không.
Cứ như vậy, mấy năm trôi qua, ông Chur đã sớm trở thành khách hàng quen thuộc cũng như người bạn thân của ông chủ nhà hàng.
Một hôm vị khách lâu năm này bỗng hỏi ông Daniel: “Ông biết khi lần đầu bước vào nhà hàng, tôi đang nghĩ gì không?” Ông chủ lắc đầu.
Ông Chur nói: “Thực ra tối hôm đó, tôi định sau khi ăn no một bữa sẽ kết thúc cuộc đời mình.
Bởi vì vợ tôi không thể chịu được cảnh tôi luôn bận rộn công việc mà không có thời gian dành cho cô ấy nên đã để lại một bức thư rồi đi theo người đàn ông khác.”
Lúc đó ông Chur vô cùng suy sụp. Ông nỗ lực làm việc cũng là vì người vợ yêu dấu, muốn cho cô ấy cuộc sống tốt hơn, không ngờ kết quả lại thành ra thế này.
Nhưng cũng chính vào lúc đấy, người đàn ông này đã ngồi vào bàn ăn may mắn. Ông Daniel cảm thấy thật trớ trêu. Lựa chọn đem may mắn đến cho người khác, ông không chỉ thấy nét mặt vui mừng của cậu bé hàng xóm mà còn giúp được một người bố, một gia đình.
Lúc đó ông Chur mới nhận ra hóa ra mình còn hữu ích nên đã lựa chọn phấn chấn lên, bắt đầu làm lại cuộc đời.
Nghe những lời gan ruột của vị giám đốc đó, cảm xúc trong ông chủ nhà hàng vô cùng lẫn lộn. Lần đầu ông hiểu được may mắn thật sự thực ra đến từ sự cho đi vô tư.
Chính vì vô tư nên ông Danie cũng trở thành một trong những người may mắn.
Chia sẻ “bàn ăn may mắn” với người khác là khiến việc chia sẻ trở thành một loại hạnh phúc. Người biết chia sẻ, cuộc đời cũng nhờ vậy mà chuyển biến tốt lên, họ sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian.
Theo Secret China
Hồng Ánh – Helino