Dù không có tiền, nhưng người lái Rolls-Royce vẫn có thể đổ xăng, ăn nhà hàng và ở khách sạn miễn phí.
Bên trong một chiếc Rolls-Royce hào nhoáng, chắc chắn là một ông chủ giàu có. Nhưng sẽ thế nào nếu đó là hai người không tiền, không thẻ tín dụng, không bằng lái xe, không giấy tờ tùy thân? Cây viết Neal Pollack của Caranddriver kể lại hành trình đáng nhớ.
Hãy tưởng tượng ai đó đánh cắp hết mọi thứ của chúng tôi, chỉ còn lại duy nhất chiếc Rolls-Royce Wraith trị giá 390.000USD để lái từ Houston tới Atlanta. Sử dụng Wraith để thế chấp đổi lấy đồ ăn, nhiên liệu, phòng khách sạn tại New Orleans? Nếu như vậy thì thế nào? Chắc mọi người sẽ không hỏi gì nhiều đâu, vì họ đang choáng ngợp bởi vẻ đẹp của mẫu coupe siêu sang. Chúng tôi đã nghĩ thế, và tò mò muốn biết thực sự chiếc xe mang biểu tượng “Spirit of Ecstasy” này có thể đóng vai trò thay thế tiền để giải quyết mọi giao dịch hay không.
Wraith sở hữu động cơ cỡ lớn V12 công suất 624 mã lực. Lăn bánh trên đường phố với tốc độ đúng luật là chuyện quá đơn giản. Ở chế độ này, năng lượng dự trữ (power reserve) trên xe còn gần đầy, chỉ 1-2% đã tiêu thụ, cho biết rằng xe còn đầy xăng để tiếp tục hành trình.
Nhưng quả thật chúng tôi không quan tâm lắm tới sức mạnh và tốc độ của Wraith, đốt cháy nhiên liệu nhanh hơn thì con đường đến với “tay trắng” càng nhanh hơn. Vì vậy khi khởi hành từ Houston, tôi đặt kiểm soát hành trình chủ động, chỉ mong rằng không đi sai đường.
Ngồi vào ghế hành khách, tôi cởi giầy, rúc chân vào tấm thảm lông cừu và thở dài đánh thượt, thấy vui vui. Trời đang mưa. Bên ngoài nhà ga, chúng tôi được bắt chuyện bởi người hâm mộ đầu tiên. “Đó là một chiếc Ray-Ray phải không?”, người đàn ông hét lên. “Tôi đã đọc rất nhiều về nó đấy, biết vì sao không, bởi Rick Ross có một chiếc”.
Rolls-Royce luôn là lựa chọn ưa thích của những rapper nổi tiếng. Anh bạn đồng hành cùng tôi, biên tập viên Jeff Sabatini lại có ngay nhạc Rick Ross trên iPhone. Ấn nút phát, “Hood Billionaire” nhé, người hâm mộ sung sướng, giơ ngón tay cái ưng ý với chúng tôi trước khi đèn chuyển xanh.
Ngả mình thư giãn, trên trần xe là bầu trời sao 1.340 bóng đèn sợi quang, phát ra thứ ánh sang mờ ảo. Bầu trời chỉ dành riêng cho những khách hàng cực giàu có. Nhưng lần này có tôi, thật may mắn.
Từ cao tốc ở Texas, chúng tôi phát hiện ra một cửa hàng Starbucks và quyết định đưa ra ngay lập tức, thử vận may lần đầu tiên. Chúng tôi nhìn vào camera bán hàng. “Các anh mua gì?”, giọng một phụ nữ nói trong loa. Sabatini bắt đầu bài nói mà hai ngày sau đó chúng tôi phải sử dụng liên tục.
“Xin chào”. “Tôi muốn mua hai cốc cafe, nhưng có chút vấn đề là chúng tôi mới bị đánh cắp hết tiền và đồ dùng cá nhân. Vì thế không biết là liệu tôi có thể viết một giấy nợ và trả tiền cho cô sau được không? Tôi biết chuyện này nghe thật vô lý nhưng nó là thật. Cô có thể đưa cafe cùng số tài khoản hay cái gì đó tương tự”.
“Để tôi hỏi quản lý nhé”, giọng nói vang lên.
Không đến 20 giây chúng tôi lại nghe. “Vậy giờ tôi phải làm gì để giúp anh?”
Chúng tôi nhìn nhau, không tin là cách này có tác dụng. Chúng tôi nói đơn hàng, cô ấy hỏi thêm liệu muốn gì nữa không. Tôi đặt thêm vài chiếc sandwich. Tới cửa lấy đồ, họ đưa đồ uống nhưng người quản lý lại miễn phí thức ăn, trong khi thủ quỹ thì xin lỗi rốt rít.
“Chúc các anh một ngày tốt lành”.
“Xin cảm ơn!”, tôi vui vẻ trả lời.
Chúng tôi đỗ trước một cửa hàng T-Mobile để thưởng thức đồ uống. Một phụ nữ trẻ bước tới, khuôn mặt cô bừng sáng hồ hởi, hồng hào như màu chiếc váy đang mặc.
“Có gì không cô?”, tôi bình tĩnh hỏi.
“Dạ không, chỉ là tôi thích chiếc Rolls quá”, cô trả lời.
“Cô muốn vào ngồi không?”
“Thật sao?”
“Thật chứ”.
Cô gái trẻ nhanh chóng chui vào xe. “Thảm trải sàn thật là quá đẹp”.
“Cảm ơn cô đã khen!”, tôi nói.
Tiếp tục hành trình 2 giờ sau đó, chúng tôi bắt đầu cảm thấy tự tin hơn sau khi được quản lý Starbucks phục vụ miễn phí, và thử vận may ở những nhà hàng khác. Lúc này tôi dừng ngay bên ngoài Lafayette, Lousiana, trái tim của thiên đường ẩm thực Cajun, cơn đói cồn cào, ngấu nghiến. Mục tiêu là Blue Dog Cafe, một nhà hàng được trang trí với nghệ thuật cùng tên của George Rodrigue. Họ có chương trình happy-hour vào giờ trưa, miễn phí món khai vị và súp. Và một lần nữa, tôi sử dụng Wraith để đặt một bữa trưa miễn phí.
Tôi chọn chỗ thẳng tầm nhìn của chủ quán. Trời mưa là cơ hội để khoe chiếc ô được thiết kế ngay trong cánh cửa, nét đặc trưng của Rolls-Royce.
Bước vào nhà hàng, một chàng trai trẻ ra đón chúng tôi, có vẻ như là trợ lý giám đốc vì ăn vận khác so với các phục vụ.
“Chiếc Bentley đẹp đó”, anh ta nói.
“Thật ra nó là Rolls-Royce”, tôi giải thích.
“Lại càng tuyệt”. “Quý ông cần gì?”
“Chúng tôi bị đánh cắp mọi thứ”, tôi bắt đầu điệp khúc. “Chúng tôi đang cố gắng để tới Atlanta. Tuy nhiên, tôi thấy quán của các anh xuất hiện trên một blog ẩm thực ở New Orleans và thực sự muốn thưởng thức. Nhưng, như tôi nói đấy, chúng tôi không có tiền”.
Chàng trai nhìn chúng tôi có ý ngờ vực. “Để tôi hỏi quản lý”.
Vài phút sau, Danielle Aguillard xuất hiện với vẻ ngoài bận rộn.
“Chúng tôi thực sự muốn một bữa trưa nho nhỏ”, Sabatini nói. “Chúng tôi có thể trả tiền ngay khi tới Atlanta”.
“Tôi sẽ cần giấy tờ tùy thân hoặc thứ gì đó tương tự”, cô nói. Trong khi đó, Sabatini lầm bầm điều gì đó về chiếc danh thiếp trong hộp găng tay và quay người bước ra ngoài.
“Tôi biết là rất khiếm nhã khi bước vào quán với một chiếc ô Rolls-Royce và hỏi bữa trưa”, tôi hỏi để không khí bớt căng thẳng. Aguillard chỉ khẽ cười vẻ lo lắng.
Sabatin quay lại với tấm danh thiếp, viết số điện thoại anh ở phía sau và đưa cho nữ quản lý, mọi chuyện được giải quyết. Chúng tôi được chọn bất cứ thứ gì thích ăn. Kết quả là vài vại bia cùng món gumbo đặc trưng của vùng Lousiana với đầy tôm, cua và xúc xích. Sau khi ăn uống no say, chúng tôi tiếp tục hành trình.
Đọc tới đây có lẽ bạn sẽ tự hỏi không biết bao nhiêu vố lừa chúng tôi định thực hiện trong câu chuyện này. Thực ra, đó cũng là câu hỏi của chúng tôi. Liệu có thể dùng Wraith để được miễn phí vào quán spa, đánh giầy hay cắt tóc, mua sắm? Tôi cứ muốn kéo dài chuỗi may mắn với Wraith mà không kết thúc, mặc dù có đầy đủ tiền mặt và thẻ tín dụng trong tay.
Chúng tôi quay vào trong nhà hàng để thú nhận với Aguillard, và sau đó tôi từ bỏ thủ đoạn đang làm.
“Chúng tôi thực sự chỉ muốn biết mình có thể đi xa bao nhiêu với Wraith”, tôi nói. Còn cô thì trả lời: “Dù thế nào thì tôi cũng phục vụ các bạn, vì không ai xứng đáng bị bỏ đói cả”.
Tình cảm đó của cô quản lý nhà hàng khiến chúng tôi cảm kích. Cũng như cách mọi người trầm trồ mỗi khi chúng tôi dừng xe, ai cũng bật điện thoại quay video, chụp ảnh, hỏi han đủ thứ về Wraith và bắt tay chúng tôi. Nhưng nếu chạy Wraith ở những nơi như Scottsdale, Vegas hay Beverly Hills thì chắc chắn không nhận được cách đối xử này, vì ở đó Rolls-Royce ngập đường, quen thuộc như mỗi bộ quần áo.
Ngày tiếp theo, chúng tôi dừng đổ xăng ở Prichard, Alabama, cần một lần bơm xăng mới đủ tới Atlanta. Mario Gibson, một nhân viên làm lốp 21 tuổi lại gần và kể tôi nghe về rapper Young Dolph, người hút cỏ trái phép trong Wraith.
“Các anh biết cánh rapper hay làm gì mà”, cậu chàng nói.
Vì thế chúng tôi lại phải tiếp tục kể câu chuyện như những chặng đã đi qua để xin đổ 20 USD xăng. Anh ta lắc đầu và xin lỗi, và sau một vài giây tính toán, Gibson nói anh ta sẽ đồng ý với chỉ 10 USD. Nhưng, chúng tôi phải để anh ta chụp vài bức ảnh và cho anh ta ngồi chạy lòng vòng xung quanh.
“Chắc các anh có súng trong xe chứ”, cậu ấy hỏi.
“Tôi sợ súng”, tôi thành thật trả lời.
“Tôi cũng sợ”, Gibson nói, “và mọi người sẽ rất sợ anh nếu anh để súng trong chiếc Rolls này”.
Tôi thú nhận sự thật và kể câu chuyện với chàng trai trẻ và trả anh ta 20 USD vì lòng tốt. Anh ta nói, “tôi đã nói với thủ quỹ rằng các anh lái Rolls-Royce nhưng lại không có nổi 5 USD, thật nhảm nhí”. “Nhưng tôi cho các anh tiền, vì tôi là người tốt bụng”.
Trải qua những bữa ăn, cafe hay đổ xăng thực sự mới chỉ quá nhỏ bé so với những gì tiếp theo, đó là thuê phòng khách sạn ở New Orleans. Chúng tôi lái xe tới Big Easy nhưng Sabatini có vẻ muốn thử thách hơn nữa khi quyết định thử tới Ritz-Carlton, khách sạn cao cấp nhất ở đây.
Chúng tôi rời khỏi xe cùng người phục vụ ở cửa và bước vào trong sảnh khách sạn, nhưng phát hiện ra rằng những nhân viên bảo vệ lập tức nói vào bộ đàm gắn tai, tỏ ra cảnh giác cao độ. Sau đó tôi biết rằng cảnh sát đang tăng cường an ninh vì mới có vụ giết người. Rõ ràng không phải lúc để đùa.
“Biến khỏi đây thôi”, Sabatini thúc giục.
Quay trở lại Wraith, chúng tôi chọn mục tiêu mới là Roosevelt, một khách sạn Waldorf Astoria. Có vẻ đúng là một khách sạn tương xứng cho các ông chủ của Rolls-Royce lưu trú. Tiến tới thôi.
Khách sạn được trang hoàng trong ánh đèn giáng sinh màu trắng, một kiểu trang trí nghệ thuật của những người giàu. Tôi bước tới quầy lễ tân.
“Chúng tôi bị trộm hết rồi”, tôi nói nhanh gọn. “Không còn gì cả, nhưng bạn có thể thấy chiếc Rolls-Royce đậu ngoài kia. Chúng tôi có thể trả tiền ngay khi tới Atlanta và nhận thẻ tín dụng mới”.
Cô thư ký gọi quản lý, và chỉ cần một giây suy nghĩ.
“Được thôi”, quản lý nói. “Chúng tôi có thể giữ xe làm tài sản thế chấp”.
“May quá”, tôi nghĩ. “Chúng tôi sẽ nghỉ ở Waldorf Astoria”
“Nếu anh có chìa khóa mở cửa”, cô nói thêm.
Tức là bị từ chối. Chúng tôi quay trở ra xe, nghĩ tới viễn cảnh qua đêm trong xe sắp thành hiện thực. Khi cảnh báo mức nhiên liệu xuống thấp, ý nghĩ tìm khách sạn lại dấy mạnh lên. Chúng tôi có thể sử dụng thẻ khách hàng thường xuyên tại Hilton của Sabatini để thuyết phục quản lý. Nhưng đó là gian lận. New Orleans có hàng ngàn khách sạn. Một trong số đó sẽ sẵn sàng để chúng tôi ở lại chỉ với lý do xe tôi lái đắt tiền, tôi hy vọng.
Và chúng tôi phát hiện ra một khách sạn có kiến trúc cột Corinth của Hy Lạp cổ đại mang tên Le Pavillon.
“Đẹp đấy, vào thôi”, tôi nói.
Chúng tôi lại đỗ xe ở chỗ có thể nhìn rõ nhất từ phía trong khách sạn. Một người mặc suit bước ra, mở cửa. “Tôi có thể giúp gì cho các quý ông?”
Tôi lại tiếp tục câu chuyện muôn thuở. “Chúng tôi bị trộm. Tôi biết điều đó thật điên rồ, nhưng anh hãy nhìn xe đi”.
“Tôi thấy”, người quản lý nói.
Anh ta thở dài và ra vẻ đồng ý cho lời thỉnh cầu của chúng tôi được tiếp tục.
“Được rồi, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của tôi, họ không thể sa thải tôi được”.
Anh đưa chúng tôi số phòng. “Nhưng”, anh nói thêm.
“Chúng tôi sẽ giữ xe tới khi các bạn trả phòng, dù đó là 2 hay 3 ngày”.
“Hoàn toàn đồng ý”, Sabatini khẳng định.
Chúng tôi nhận phòng khá đẹp, hai giường ở New Orleans mà không có thẻ tín dụng. Đừng nghĩ tới việc tôi phải thế chấp Rolls-Royce để lấy chìa khóa phòng. Khi vào thang máy, nghe quản lý gọi điện cho nhân viên đỗ xe với chỉ dẫn, không được đưa xe ra nếu như không có cái gật đầu từ quản lý.
Le Pavillon là một khách sạn cũ, với phong cách bọc nhung tổng thể. Nơi đây cũng là thành viên của những khách sạn lịch sử tại Mỹ, từng nhận giải thưởng 4 kim cương của AAA từ 1996.
Câu chuyện có thể khiến mọi người có những suy nghĩ khác nhau. Nhưng hãy nhớ, mọi người sẽ giúp đỡ bạn nếu bạn đang lái chiếc Rolls-Royce, một phần nhỏ vì chiếc xe, phần lớn là vì họ là những người thực sự tốt bụng.
Theo Topcar