Nghĩa tào khang hay số năm tháng người ta sống chung với nhau có giá trị hay không vốn chẳng phải số năm họ đã có mà lại là số năm họ muốn có tiếp với nhau. Thế nên người đầu gối tay ấp với nhau 25 năm mà không còn muốn sống tiếp cùng nhau 25 ngày nữa thì quá nguy rồi! Giữ lại làm gì cuộc hôn nhân đã chẳng còn ham hố ấy?
Trong chia sẻ mới nhất của bà Thảo, tôi đọc thấy đoạn bà nói đã cố sinh thêm gái út để cứu vãn cuộc hôn nhân của mình. Bà xin lỗi con vì đã không giữ lại được gia đình cho con. Thứ bà muốn lúc này là sản nghiệp Trung Nguyên không bị rơi vào tay kẻ khác. Nhân danh gia đình, nhân danh con trong cuộc chiến với chồng trước toà. Bà Thảo đúng hay sai?
Trong những hùng biện trước toà của ông Vũ, ông có nói đến việc ông không cần tiền, ông có thể cho bà Thảo hết. Thứ ông cần là Trung Nguyên. Ông không muốn để Trung Nguyên rơi vào tay “người đàn bà độc ác ấy”. Ông Vũ đúng hay sai?
Trung Nguyên đang có giá đến cả ngàn tỷ, chục ngàn tỷ và thậm chí còn nhiều hơn thế (theo ông Vũ). Thứ mà cả hai đang chiến đấu vốn là Trung Nguyên chứ không phải cuộc hôn nhân này hay những đứa con. Tôi đau lòng vì điều đó bởi tôi chưa bao giờ sở hữu khối tài sản lớn đến thế và tôi cũng là kiểu đàn ông sến súa coi gia đình trên cả tiền bạc. Thế nên ý nghĩ của tôi sai lè với ông Vũ và bà Thảo.
Mạo muội đặt mình vào vị trí ông Vũ mà thấy kinh bà Thảo hay đặt địa vị mình vào bà Thảo mà thấy ông Vũ táng tận lương tâm vốn là sai. Nhưng cái cách mà chúng ta nghĩ về cuộc hôn nhân của mình thông qua câu chuyện này thì luôn đúng và nên làm!
Là giá trị của chúng ta đặt vào đâu? Hôn nhân của chúng ta đáng giá bao nhiêu? Chúng ta có thể sẵn sàng đánh đổi cả cơ nghiệp để giữ lại cuộc hôn nhân của mình hay không? Là trong mắt ông Vũ, bà Thảo chẳng xứng đáng, cuộc hôn nhân này chẳng xứng đáng để giữ. Là trong mắt bà Thảo, cuộc hôn nhân này đáng giá, ông Vũ đáng giá nhưng cái giá đó quy đổi được ra thành những con số cụ thể. Nếu ông Vũ chấp nhận thì bà Thảo sẵn sàng đổi.
Trước khi mọi thứ vỡ tan tành thế này, cuộc hôn nhân đó đã trôi nổi nơi nào? Họ đã làm gì để nuôi dưỡng cuộc hôn nhân đó, để gìn giữ cuộc hôn nhân đó? Những đứa con vốn không phải là thứ neo giữ một cuộc hôn nhân đâu. Vì dù hai người có ly dị thì con cái vẫn là con cái của hai người. Nó là thứ không thể thay đổi. Tuyệt đối không! Dù bố nó đối xử tệ với mẹ nó thì con cái vẫn không thể thay đổi được việc ông ấy vẫn là cụ thân sinh ra chúng. Hay dù một bà mẹ đẻ con ra rồi vứt con đi cho chồng nuôi thì bà ấy vẫn là mẹ đẻ. Tuyệt đối không thể thay đổi. Nó hiển nhiên đến đau lòng vậy đấy! Nên việc có với nhau đến 4 mặt con hay nhiều hơn thế chẳng phải là bảo chứng giúp giữ lại một cuộc hôn nhân đã mục ruỗng từ tận gốc.
Nghĩa tào khang hay số năm tháng người ta sống chung với nhau cũng vậy. Nó có giá trị hay không vốn chẳng phải số năm họ đã có mà lại là số năm họ muốn có tiếp với nhau. Thế nên người đầu gối tay ấp với nhau 25 năm mà không còn muốn sống tiếp cùng nhau 25 ngày nữa thì quá nguy rồi! Giữ lại làm gì cuộc hôn nhân đã chẳng còn ham hố ấy? Cuộc đời vốn là hiện tại và tương lai, quá khứ chỉ là thứ vĩnh viễn nằm lại phía sau. Nuối tiếc hay cố giữ chỉ khiến ta đau đớn khôn xiết mà thôi!
Sáng nay, vợ tôi gửi cho tôi một bài viết. Đại loại là mẫu số chung của một gia đình hạnh phúc là Mẹ được chiều chuộng quan tâm, Bố được tôn trọng, tự hào, Con được tiếp nhận, lắng nghe. Đó vốn là điều vô cùng dễ hiểu, dễ thực hiện.
Chỉ là nhiều người chồng quên câu “Happy wife- Happy Life”. Nhiều người vợ quên rằng đàn ông cần được tôn trọng mà hơi tí lại rẻ rúng chồng khi so sánh chồng mình với người khác, đòi hỏi chồng mình bằng sự tham lam muốn hơn phân những người phụ nữ khác, coi thường chồng nên chỉ thấy những điều tệ từ chồng, thấy những điều chồng mình không làm mà không thấy những điều chồng mình đã làm.
Và con cái, bao nhiêu đứa trẻ được sinh ra chỉ là bởi tự nhiên vậy, lấy chồng thì phải sinh con, tự nhiên vậy, con cái là để ràng buộc trói nghiến vợ mình, chồng mình. Là còn chưa kể có người giận chồng mà giận lây sang con, coi con như cái nợ mắc phải khi lấy một gã chồng chả ra gì. Con cái không phải huân chương của cha mẹ. Con cái lại càng không phải khoản đầu tư của cha mẹ để tuổi già có người nuôi mình.
Cuối cùng, chuyện Thảo Vũ vốn là chuyện riêng nhà họ nhưng sẽ thật hữu ích nếu chúng ta cùng nhìn lại chính cuộc hôn nhân của mình, về gía trị của nó trong cuộc đời mình. Chứ không phải dùng nó để chửi ông Vũ hay bà Thảo. Nghĩ về hôn nhân của mình thêm chút nữa hôm nay!
Hoàng Anh Tú – Theo Trí Thức Trẻ
Comments are closed.